DIỄN ĐÀN LỚP ĐHKT TIN_K4
Liên hệ quảng cáo MR XUÂN LỘC
EMAIL:lexuanloc350@gmail.com
SĐT:01673925350
DIỄN ĐÀN LỚP ĐHKT TIN_K4
Liên hệ quảng cáo MR XUÂN LỘC
EMAIL:lexuanloc350@gmail.com
SĐT:01673925350
DIỄN ĐÀN LỚP ĐHKT TIN_K4
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ĐÀN LỚP ĐHKT TIN_K4

Diễn đàn được xây dựng bởi các thành viên của lớp ĐHKT TIN_K4
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  tra cứu điểmtra cứu điểm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
(¯`’•.¸(¯`’•.¸† -‘๑’- Chủ đề có bài mới -‘๑’- †¸.•’´¯)¸.•’´¯) (¯`’•.¸ Người gửi ¸.•’´¯)-‘๑’- Thời gian -‘๑’-
THẺ VISA TRẢ TRƯỚC (PREPAID CARD). Admin Giấc mơ có thật Dongho10 Tue Mar 11, 2014 9:39 pm
vay von ngan hang daohanvndainam Giấc mơ có thật Dongho10 Sun Nov 04, 2012 8:32 am
vay mua o to tra gop daohanvndainam Giấc mơ có thật Dongho10 Sun Nov 04, 2012 8:32 am
vay mua nha tra gop daohanvndainam Giấc mơ có thật Dongho10 Sun Nov 04, 2012 8:31 am
vay bo sung von kinh doanh daohanvndainam Giấc mơ có thật Dongho10 Sun Nov 04, 2012 8:30 am
đáo hạn ngân hàng daohanvndainam Giấc mơ có thật Dongho10 Sun Nov 04, 2012 8:29 am
ẢNH THÀNH VIÊN LÊ XUÂN LỘC Admin Giấc mơ có thật Dongho10 Thu Oct 25, 2012 12:01 pm
Luyện thi IELTS hiệu quả tại Hà Nội nhungntbac Giấc mơ có thật Dongho10 Tue Apr 24, 2012 4:39 pm
Học tiếng anh giao tiếp ở đâu tốt nhất nhungntbac Giấc mơ có thật Dongho10 Thu Apr 05, 2012 2:43 pm
HỘI HỌC PHOTOSHOP tin_k4 Giấc mơ có thật Dongho10 Sun Feb 26, 2012 11:06 am
Luyện phát âm miễn phí nhungntbac Giấc mơ có thật Dongho10 Thu Feb 23, 2012 4:56 pm
Luyện thi IELTS nhungntbac Giấc mơ có thật Dongho10 Fri Feb 10, 2012 2:09 pm

 

 Giấc mơ có thật

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
quynhtrang2608
SMOD
SMOD
quynhtrang2608


Tổng số bài gửi : 50
Points : 196
Reputation : 3
Join date : 25/06/2011
Age : 32
Đến từ : TP Vinh

Giấc mơ có thật Empty
Bài gửiTiêu đề: Giấc mơ có thật   Giấc mơ có thật I_icon_minitimeSun Aug 21, 2011 9:17 pm

Giấc mơ có thật - Kì 1: Chuyện con mèo
21/08/2011

Con mèo đã đến "ngủ ké" ở phòng tôi cả tuần nay rồi mà chưa chịu đi, cũng chẳng thấy ai đến xin lại...

Sáng nay thức dậy, tự dưng tôi thèm một cái ôm, một bờ vai, một tiếng nói đến lạ lùng. Tôi nhìn ánh sáng hắt xiên qua khe cửa, không rực rỡ chói lóa mà nhẹ dịu đến vô cùng, có thể nhìn mãi cũng được. Trời đã sáng thật rồi. Tôi lồm cồm bò... lên giường. Rõ khổ, lúc ngủ cứ hay quẫy đạp lung tung, sáng ra chăn chiếu ở nguyên chỗ, còn người thì ở dưới đất. Bỗng, con mèo đi ngang qua, ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt như trêu ngươi vậy.

- Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy người ta đang khổ sở đây à? Chỗ này là chỗ của mày chắc?

Nó nhìn tôi lạ lẫm, rồi dừng lại như đang trả lời: "Chỗ này là chỗ của tôi." vậy. Nó là con mèo đến "ngủ ké" trong phòng tôi hơn một tuần rồi, lúc đầu tôi thấy con mèo khá ngoan, đoán là mèo nhà hàng xóm lạc vào nên tôi cũng không đuổi đi. Thế mà mãi chẳng thấy ai đi tìm mèo, cũng chẳng thấy nó đi tìm nhà cũ.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang phủ ngập cả một vùng. Giờ này bố mẹ đã đi làm. Tôi mở tủ lạnh lấy bữa sáng, gồm hộp sữa và chiếc bánh sandwich. Nhìn hộp sữa đầy, tôi chợt nghĩ đến con mèo. Mặc dù là "kẻ chiếm phòng" nhưng chắc nó cũng đang đói. Lặng lẽ đổ một ít sữa vào cái bát nhỏ, đặt trước miệng con mèo, tôi ra dấu cho nó uống sữa. Lúc đầu nó còn dè chừng, rồi chầm chậm tiến đến và bắt đầu liếm láp. Nhìn kĩ thì trông nó cũng khá đáng yêu, không biết là mèo của nhà nào đây nhỉ?

***

Đã đến giờ đi học của tôi, hôm nay là buổi học đầu tiên ở trường mới. Tôi đóng cửa lại, thay đồng phục. Bố mẹ tôi vẫn chưa biết sự xuất hiện của con mèo, liệu khi biết rồi, bố mẹ có đồng ý để nó ở lại không? Chắc chắn bố mẹ không thích nuôi mèo đâu, "mèo vào nhà thì khó" mà. Có khi, bố còn tống nó ra quán tiểu hổ cũng nên ấy. Thế là, tranh thủ trường sớm, tôi ra sân sau của trường, nơi có những góc khuất với đầy cây xanh, cỏ và lá, lại còn có cả mấy miếng giẻ lau mà học sinh khóa trên vứt lại. Tôi tìm một chỗ mà tôi nghĩ có thể thành nơi "trú ngụ" của con mèo, bởi nó ở ngay sát phòng bảo vệ, nếu nó đói, kêu lên thì các bác cũng sẽ cho nó ăn. Tôi còn tìm thấy một hộp xốp, trong đó đựng giấy vụn của bác lao công và mấy mảnh gạch. Chà chà, phải dọn dẹp chỗ này đi mới được. Tôi lùa đống gạch lá cho vào bịch ni lông rồi nhón chân... vứt thẳng qua bờ tường bao quanh trường. Tiếng ni lông rơi đánh "bịch", cùng lúc với... tiếng kêu thất thanh:

- Á á á!

Cái đầu nhô lên khỏi bờ tường: một đứa con trai ăn mặc bụi bụi, đứng mấp mé nửa người lên trên, nửa thân ở dưới. Hắn nhón chân trèo qua bờ tường rồi phịch một cái nhảy xuống nhanh như chớp. Hắn điềm nhiên phủi bụi trên tay:

- Báo bảo vệ nhé, ném gạch lung tung, tí nữa vỡ đầu người ta rồi.

Mặt tôi trắng bệnh vì hoảng hốt, nhưng thấy hắn không sao, cộng thêm bộ quần áo kiểu hip hop rộng thùng thình, không phải đồng phục (suy ra: không phải học sinh trường mình), nên tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần:

- Không biết ai phải báo bảo vệ nhỉ, "đột nhập" vào trường người khác bất hợp pháp có thể bị nghi là trộm đấy.

Hắn cười ranh ma:

- Tưởng mỗi mình mình là học sinh trường này chắc, đây cũng vậy nè, đây học ca sáng cơ.

- Học ca sáng mà lởn vởn ở đây làm gì? - Tôi hỏi.

- Hỏi lạ! - Hắn hất cằm. - Thế ai học ca chiều mà đến sớm thế, 12h30 mới vào tiết cơ mà, lén lút tới đây định lấy thứ gì à?

Tôi quắc mắt, nhưng thấy hắn nghiêm mặt nên đành dịu giọng:

- Có lấy gì đâu, chỉ là...

- Chỉ là gì, là muốn lấy nhưng không lấy được phải không?

- Không, chỉ là...

- Đi vào phòng bảo vệ! - Hắn kéo tay tôi. - Lén la lén lút, ném đá suýt vỡ đầu người khác, người ta hỏi còn lên giọng, lên phòng bảo vệ cho biết tay.

- Đừng mà... - Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. - Chỉ là tìm chỗ ngủ cho con mèo lạc vào nhà thôi.

Hắn ừ hứ:

- Thế sao tìm chỗ này, trường có phải chỗ nuôi mèo đâu.

- Thì có biết tìm ở đâu đâu, không lẽ vứt ra đường chắc.

- Tìm ở đây. - Hắn kéo tay tôi lôi đi, tôi níu lại, mặt xanh lè xanh lét. Hắn cười:

- Không bắt cóc trẻ con đâu mà sợ, đi đi, đây chỉ cho chỗ nuôi mèo.

- Nhưng bây giờ gần vào tiết rồi.

- Kệ, còn 5 phút nữa cơ mà.

- Kệ gì, mọi người đến đông đủ rồi kìa, mà đi ra cổng với bộ dạng này chắc: quần hip hop, áo phông, dân chơi nhỉ? - Tôi cố tình kéo dài chữ "dân chơi". Hắn quắc mắt:

- Thì sao, có phải giờ học đâu mà sợ. Có đi không, đi thì tan học gặp. Chẳng qua thấy mèo vứt đi tội nghiệp nên mới thương. Con gái con đứa thật lắm chuyện. Đây không nói nhiều, 5 giờ đi.

- Ừ thì 5 giờ. - Không hiểu sao khi nghe giọng quả quyết chắc nịch của "hắn ta", tôi lại cảm nhận được rằng con người này có thể tin tưởng được.

Buổi học trôi qua nhàm chán, lại là buổi đầu nên chủ yếu giới thiệu các môn học. Khi tôi ra cổng, "hắn" đã chờ từ lúc nào. Cái áo phông trắng đã chuyển sang đen thùi lùi với toàn đất và cát, trông như vừa quần nhau ở đâu vậy.

- Đi không?

- Có đi nên mới đứng đây. Mà này, áo quần làm sao thế, đánh nhau à? - Tôi tò mò hỏi. Hắn hơi ngượng:

- Đừng để ý, đi mau lên.

Hắn dẫn tôi chạy men theo bức tường đến một nơi khá kín đáo: một ngôi nhà hoang nằm ngay trong khuôn viên trường. Biết rằng trường tôi khá rộng, nhưng có nhà hoang trong này thì thật là... Hay đây là nhà ma? Tôi rùng mình. Hắn đi sâu vào trong, chỉ cho tôi một ngôi nhà "thu nhỏ" bằng gỗ, có cả cửa ra vào rất xinh xắn:

- Đây rồi.

Một chú mèo từ trong "nhà" bước ra, ánh mắt trong veo, tiếng kêu ngọt lịm. Một chú mèo siêu xinh.

- Ối, ở đâu ra vậy? - Tôi chỉ vào bé mèo đang kêu khe khẽ.

- Ở đây chứ đâu! - Hắn hất mặt vào "ngôi nhà" - Nhà của mèo đó!

- Mi... tự làm à? - Tôi cố tìm cách xưng hô. Hắn gãi đầu gãi tai một lúc rồi gật đầu:

- Đây không làm thì ai làm, đồ... con gà. Có mèo thì cứ mang đến đây nhé. Đây cũng không muốn nuôi quá nhiều mèo đâu, nhưng đến lúc cấp bách đành cho chúng ở chung vậy. Mà số điện thoại là gì để còn liên lạc?

Tôi cho hắn số điện thoại. Lưu số xong, hắn bỏ đi luôn. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Hắn ta thật lạ lùng quá đỗi.

***

Khi tôi về nhà, trời đang tối dần. Ánh nắng cuối ngày dù có dịu hơn nhưng vẫn phủ một làn hơi nóng nực - cái nóng đặc trưng của mùa hè. Nhìn cửa khóa cẩn thận, tôi biết bố mẹ chưa về. Tra chìa khóa vào ổ, tôi nhẹ nhàng bước vào. Đập vào mắt tôi là miếng thịt bị gặm nham nhở. Miếng thịt này khi lấy ra mẹ đã để chắc chắn trên tủ cơ mà. Còn vài mẩu bánh nữa nằm la liệt trên sàn, một miếng xúc xích bị cắn nát chỉ chừa lại phần cuối, ba cái giẻ lau bị cắn xé. Trong khi tôi bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt thì "thủ phạm" điềm nhiên đi ra, bụng tròn căng. Nó nhìn tôi, liếm mép mấy cái rồi đủng đỉnh đi vào phòng. Làm thế nào bây giờ? Đồ con mèo đáng ghét! Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên - bố mẹ tôi đã về. Tôi cúi đầu nhìn qua lỗ nhỏ ở cổng, giơ tay lên chào kiểu bộ đội, cười gượng một cái rồi nói bằng giọng tự nhiên nhất có thể:

- Con đang lau nhà, 5 phút nữa bố mẹ vào được không ạ? Nhà đang trơn lắm.

Rồi không đợi trả lời, tôi cười hì một cái, quay vào nhà. Nhìn căn phòng tan hoang, không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Chỗ tủ lạnh đầy bánh, dọn ở đó trước vậy. Tôi hì hục lấy chổi khua khua quét quét một hồi, tới phiên giẻ lau và đống thịt, tôi phải cặm cụi nhặt từng miếng. Bên ngoài, giọng mẹ giục giã:

- Dọn nhà xong chưa con?

- Xong rồi ạ. - Tôi nhìn thành quả, thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa cho bố mẹ. "Cô chỉ lắm chuyện!" - Mẹ gõ nhẹ đầu tôi. Bố cười khì, đảo mắt qua mấy lượt, bố nói:

- Con gái dạo này chăm chỉ nhỉ? Giúp bố mẹ cơ à, cứ thế mà phát huy nhé.

Bố xách túi đồ to tướng từ ngoài xe vào nhà. Nhưng ngay khi bố đặt chiếc túi lên bàn theo đúng vị trí của nó, miếng pa tê dưới chân bố làm tôi run người, la lên:

- Bố!

Chân bố dẫm toẹt lên miếng "của nợ". Bố mất đà, ngã dúi dụi. Chiếc túi to nằm đè lên trên. Tôi và mẹ vội vàng chạy tới đỡ. Nhưng trong lúc bố định thần xem thứ mình dẫm phải là gì thì có một chuyện xảy ra còn khủng khiếp hơn thế. Con mèo mọi khi vẫn ngoan ngoãn nằm trong phòng tôi, bỗng "ngoao" lên thất thanh, còn có tiếng sủa của con chó nhà bên cạnh nữa. Chắc nó thấy con mèo ở bậu cửa sổ nên sủa ầm ĩ. Mặt bố tôi bắt đầu đỏ lên:

- Con mở cửa phòng ngay.

Tôi sợ sệt tiến đến cánh cửa phòng mình. Ngay khi cánh cửa mở hé, bố giận dữ:

- Con nuôi mèo ở đây từ lúc nào, ai cho con nuôi?

Nước mắt tôi chực trào:

- Không phải tại con, nó đến chiếm phòng con đấy chứ.

- Con không cho vào thì nó vào bằng cách nào?

Mẹ nhìn cánh cửa sổ, an ủi:

- Chắc nó chui qua cửa sổ, không phải tại con nó đâu.

Mẹ tiến đến quát con chó nhà bên, nó im bặt, rên ư ử. Bố và mẹ nhìn con mèo đang cuộn tròn sợ hãi, rồi nhìn tôi, chờ đợi:

- Bây giờ con định làm thế nào? Bố nói trước, cấm nuôi mèo trong nhà, bố và mẹ không đồng ý đâu.

- Con sẽ mang nó đi ạ, có một ngôi nhà rất thích hợp làm nhà cho mèo.

- Thế thì được, nhanh lên, bố không chịu được khi để con mèo quái quỷ này trong nhà đâu.

***

Buổi tối đầu tiên và cũng là cuối cùng bên con mèo lạc. Ánh trăng sáng vằng vặc làm tôi thèm cảm giác được bay lên không trung ngây ngất. Tôi bỗng nổi hứng bế xốc con mèo lên và chỉ cho nó xem:

- Nhìn đi, đấy là trăng.

Mặt trăng tròn xoe soi khắp mặt đường. Cả chỗ tôi ngồi toàn một màu vàng óng mượt. Con mèo không hiểu, ngồi trên bậu cửa sổ, liếm tay rồi ngơ ngác trông theo thứ ánh sáng lạ lùng. Rồi nó bắt đầu nghịch với cái bóng của nó trên bậu cửa. Tôi ngồi bó gối:

- Cứ nghịch đi, hôm nay là ngày cuối mày ở đây rồi.

Những đêm trăng sáng, sở thích của tôi là ngắm trăng sao. Sở thích này có thể bị xê dịch một chút nếu tôi đang gặp chuyện buồn. Khi ấy, bất chấp trời nhiều mây hay dông bão, chỉ cần ngồi nhìn lên bầu trời đêm là tôi có cảm giác vui vẻ, ít ra thoát khỏi những muộn phiền ngổn ngang của cuộc sống. Con mèo có vẻ đã buồn ngủ, nó nhảy xuống đùi tôi, cuộn tròn. Tôi nhìn ra ngoài, đồng hồ từ tòa nhà cao nhất đã chỉ đến số 1. 1 giờ đêm rồi. Bỗng điện thoại tôi kêu "Tít tít" - tin nhắn của tên con trai kì lạ. Hắn đã nói tối nay sẽ nhắn tin cho tôi. Nhoài mình lấy chiếc điện thoại, một dòng chữ nhỏ đập vào mắt tôi:

- Ê gà, ngủ chưa?

- Gà gà cái con... khỉ. - Tôi nhủ thầm. Lấy tay bấm bấm 1 hồi, tôi ấn nút send message: Chuẩn bị đi ngủ, mà tên kia, giờ này vẫn còn nghịch điện thoại à?

Tin vừa gửi đi đã có trả lời:

- Giờ này thì sao, 1 giờ sáng thôi mà. Thế con mèo sao rồi?

- Chiều nay vừa bị một phen hoảng hồn vì chó dọa, đã cho đi hóng gió, bây giờ đang thiu thiu ngủ rồi. Không biết con mèo trong ngôi nhà kia thế nào nhỉ, chắc nó cũng đang ngủ.

Bên kia để kí hiệu cười sặc sụa, hắn "nói":

- Không biết mèo hoạt động về đêm à, chỉ loại mi mới ngủ đêm thôi nhóc ạ. Thế nhé, ngủ đi, trưa mai gặp.

Tôi đóng nắp điện thoại, leo lên giường trùm chăn. Với tay tắt công tắc đèn nhưng tôi không sao ngủ được, mắt nhìn thao láo lên trần nhà, đầu nghĩ về tên con trai nọ. Nhìn phong cách hip hop của hắn, chẳng ai nghĩ hắn quan tâm đến mèo và còn dành nhiều thời gian xây nhà cho chúng. Hắn lại còn chu đáo vẽ hoa văn trang trí cho ngôi nhà của mèo cơ đấy. Còn một điều lạ nữa, học sinh mới vào trường và kể cả những người đã học ở đây một, hai năm, dù lọ mọ vẫn chỉ tìm được nhà kho dột nát phía sau trường, đằng này hắn còn đưa tôi đi một quãng xa và dừng lại ở ngôi nhà hoang chưa có dấu hiệu bị ai khác nhòm ngó. Thông thuộc trường học như thế, đến học sinh khóa trên còn không làm được. Hắn gọi tôi là nhóc, hay hắn là học sinh khóa trên? Hơn nữa, ắt hẳn hắn còn là học sinh kì cựu, hiểu rất rõ về trường.

Sáng hôm sau, khi tôi mang con mèo đến trường thì vẫn chưa thấy hắn đâu. Đợi ngoài cửa sốt ruột, tôi đi thẳng vào trong nhà, dòm vào "ngôi nhà" bé của mèo. Bé mèo xinh xắn đang ngủ khì bên trong. Nghe thấy tiếng động, nó nhỏm dậy, nghểnh cổ lên nhìn tôi.

- Con mèo này quấn người lắm.

Giọng hắn vang lên. Tôi quay lại. Hắn đang đứng ở cửa, tay bám vào tường, bộ quần áo hip hop đậm chất. Hắn cười nhăn nhở, chỉ tay vào chiếc hộp tôi đang cầm, hỏi:

- Mèo ở trong đó à?

- Ừ. - Đặt chiếc hộp xuống dưới, tôi mở nắp ra, con mèo bẽn lẽn bò ra ngoài, ngơ ngác. Bé mèo của hắn thấy "bạn mới", nhìn nhìn một hồi rồi tiến ra. Tôi nói với nó:

- Từ giờ chúng mày ở đây cùng nhau nhé. Không được đánh nhau đâu đấy.

Trời nắng, cái nóng hầm hập tỏa xuống cả căn nhà. Cái nắng làm người ta mệt mỏi, bức bối và buồn ngủ. Đặt miếng ván to làm cửa để ngăn không cho hai con mèo ra ngoài, chúng tôi quay lại lớp học. Hắn phăm phăm đi trước, tôi tụt lại phía sau. Hắn nhăn mặt chạy lại, tóm cổ tay tôi lôi đi một cách nhanh chóng như thể đang cố trốn chạy cái nóng. Tôi bất đắc dĩ đi theo, vừa đi vừa đưa cánh tay lên lau mặt.

- Mi dẫn ta đi đâu vậy?

- Cứ đi thì biết.

Mặt hắn đỏ gay, mồ hôi tuôn ra ướt rượt. Chúng tôi ra khỏi khuôn viên trường, hắn vẫn kéo tay tôi, lôi xềnh xệch. Đi một đoạn ngắn, hắn dẫn tôi vào một căn nhà rất to, được bài trí khá uy nghi, có cả vườn cây, hồ nước. Nhìn hình rồng bay phượng múa được khắc tỉ mỉ ở bức tường bên ngoài, tôi ngạc nhiên:

- Nhà mi à?

- Không nhà ta thì nhà ai.

- Trời, con gái sao vào nhà con trai được.

- Mi không thấy khát nước à, ta khát muốn chết rồi này. Vào uống cốc nước thôi rồi ta lại... thả mi về mà.

- Ừm, vậy cũng được. Thường thì mi ở đây à?

- Không, ta ở nhà ta, ở chỗ khác.

- Mi có nhiều nhà thế cơ à? - Tôi ngạc nhiên.

- Đừng hỏi nhiều. - Hắn nói nhanh, dứt khoát. Dẫn tôi lên trên, hắn vừa đi vừa giới thiệu mấy bức tranh cổ, trông hắn có vẻ uyên bác lắm. Tôi say sưa ngắm nhìn:

- Chỗ này là chỗ của họa sĩ à? Sao nhiều tranh vậy?

- Không phải họa sĩ, cũng không phải dân nghệ thuật. Tranh này là mua về đó.

- Chắc đắt lắm nhỉ? - Tôi chép miệng thở dài.

- Đắt thì dĩ nhiên, mấy bức này không phải ai cũng mua được đâu, hiếm lắm đó. Nè, uống nước đi nhóc.

Tôi uống nước xong xin phép ra về. Thật lạ, bình thường thì "bụi phủi", hip hop, thế mà khi vào trong ngôi nhà trang trọng này, hắn lại toát lên vẻ thanh tú đáng ngạc nhiên. Thật ra hắn là ai? Gia đình hắn giàu đến mức nào mà mua được những bức tranh quý như vậy? Hắn có liên quan gì đến ngôi trường này? Và... tại sao hắn lại có vẻ đối xử tốt với tôi và con mèo của tôi như vậy?
Laughing Laughing
(Còn tiếp)


Được sửa bởi quynhtrang2608 ngày Mon Sep 19, 2011 8:51 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
rainbow
THANH VIÊN MỚI
THANH VIÊN MỚI
rainbow


Tổng số bài gửi : 44
Points : 53
Reputation : 0
Join date : 25/07/2011
Age : 34

Giấc mơ có thật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Giấc mơ có thật   Giấc mơ có thật I_icon_minitimeMon Aug 22, 2011 8:05 am

Tiếp coi nào...??
Về Đầu Trang Go down
quynhtrang2608
SMOD
SMOD
quynhtrang2608


Tổng số bài gửi : 50
Points : 196
Reputation : 3
Join date : 25/06/2011
Age : 32
Đến từ : TP Vinh

Giấc mơ có thật Empty
Bài gửiTiêu đề: Giấc mơ có thật - Kì 2: Ngôi trường con nhà giàu   Giấc mơ có thật I_icon_minitimeMon Sep 19, 2011 8:53 pm


affraid affraid affraid
Hóa ra, khu của bọn tôi học chỉ là khu "bình thường". Sâu tít trong khuôn viên trường còn có một tòa nhà bí mật khác...

Hôm sau, chúng tôi được gặp mặt thầy hiệu trưởng nhà trường. Mấy bữa trước, học sinh chúng tôi chỉ gặp phó hiệu trưởng, vì thầy hiệu trưởng bận không đến được. Với cả, hiệu trưởng trường này là người có quyền thế, đâu dễ dàng ra mặt nói chuyện nơi đông người.

Khuôn mặt thầy đậm nét, đặc biệt đôi mắt thầy rất sáng, ánh lên một nét gì đó rất uyên bác, hiền hậu và nhân từ. Thầy mặc bộ vest đen thanh tú, lịch lãm. Nhìn thầy hiệu trưởng, tôi bỗng thấy có gì đó quen quen mà không nhớ ra được.

Thầy bắt đầu nói. Vặn lại micro, thầy trịnh trọng cất lời:

- Chào mừng toàn thể các em học sinh đã đến học tập tại trường Sakura. Đây là ngôi trường do một tập đoàn tài chính lớn tại Nhật bỏ vốn và đầu tư xây dựng.

Bên dưới có tiếng rì rầm: “Trường này đến 80% là con nhà quý tộc, tài phiệt, con cháu các bộ ngành.” Thầy hiệu trưởng nhắc chúng tôi trật tự và tiếp tục nói:

- Vì nhiều lí do, một số em học sinh sẽ được học ở một khu riêng biệt và danh tính của các em cũng được giữ kín. Các em học sinh bình thường sẽ học ở đây, tại tòa nhà này. Cả hai khu đều được trang bị cơ sở vật chất tốt như nhau, chất lượng thầy cô giảng dạy cũng tốt như nhau.

Có tiếng nói thì thầm bên dưới: “Ở đây có con của các quan chức cấp cao đấy, tớ nhìn thấy rồi.” Tiếng micro tiếp tục ngân vang:

- Thầy nói thế không phải để khoe khoang danh tiếng, cũng không phải để thiên vị hay phân biệt các em. Các em nên tự hào vì được theo học cùng chương trình với con cháu của những người giàu có về kinh tế và có chức vụ trong bộ máy chính quyền. Hơn nữa, các em còn phải trải qua một kì thi đầu vào gắt gao mới được theo học tại trường, vì thế quyền lợi của từng em học sinh là ngang nhau, không có ai hơn ai cả. Các em rõ chưa nào?

Phía dưới vỗ tay rào rào, tiếng người lầm rầm nói:

- Nghe nói thầy hiệu trưởng trường mình cũng không phải người bình thường đâu, hình như thầy làm gì đó trong chính phủ, chức to lắm đó. Thầy còn có một đứa con trai học giỏi cực, từng đoạt giải toàn quốc nữa.

- Xì. Thầy của chúng ta cao giá hơn quan chức nhiều, vì vợ thầy là nhân vật cực-kì-đặc-biệt đấy…

- Xin mời các em đứng dậy đi lên lớp học.

Tiếng lầm rầm chấm dứt, các lớp xếp hàng đi lên cầu thang. Tôi đi đằng sau, bị xô đẩy bởi một loạt những con người chen chúc nên ngã dúi dụi. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai:

- Bạn có sao không?

Tôi quay lại. Một đứa con trai có khuôn mặt quen quen nhìn tôi chăm chú. Tôi phủi bụi ở quần, cười tươi:

- Không sao, cám ơn bạn nhiều.

Mặt hắn chợt lạnh băng quay đi. Các lớp đã lên gần hết, tôi xách cặp rồi chỉ kịp chào một câu đã vội vàng chạy lên, không để ý khuôn mặt biến sắc kì lạ của hắn.

***

Lớp vẫn đông nghịt người, cúi người cất cặp vào hộc bàn, chợt một bàn tay đập nhẹ lên vai tôi.

- Đi thám hiểm không?

Ngẩng lên, tôi bắt gặp nụ cười tươi rói của bạn nữ đằng sau. Giơ tay lên chào, tôi cười tươi đáp lại. Bạn ý trông rất phấn khích:

- Mình muốn rủ bạn đi tìm nơi học của con cháu nhà tài phiệt trong trường í. Nãy giờ nghe thầy nói, mình tò mò quá, mình với bạn đi nhé. Bạn tên gì? Mình tên là Hạ Yên.

Tôi ái ngại:

- Mình là Hải Thanh. Mình cũng muốn đi, nhưng bọn mình sẽ tìm ở đâu? Chỗ đó xa lắm.

- Nơi đó chỉ có thể là trong trường mình thôi mà. Dù trường có rộng đến mấy thì chẳng lẽ lại không tìm được. - Mắt Hạ Yên long lanh. – Cố gắng sẽ tìm ra thôi, mình tin là như thế.

Giáo viên đã vào, chúng tôi thôi không nói chuyện, quay trở lại vị trí của mình. Lớp trưởng đứng dậy hô to: “Cả lớp đứng”.

***

Sau bốn tiết học mệt phờ người, mệt mỏi nhét sách vào cặp, tôi vừa đứng dậy vừa ngáp.

- Hải Thanh, mau đi thôi!

Tiếng Hạ Yên giục giã. Tôi vội vã đuổi cho kịp tốc độ của cô bạn. Nhìn Hạ Yên rất phấn khích:

- Đi từ bên này.

Hạ Yên chỉ tay ra con đường phía sau trường, tôi vội vàng đi theo, vừa đi vừa nhìn ngó. Đường không to như đường chính vào trường. Nếu không kể căn nhà bụi bặm và đống gạch ngói thì con đường này khá thoáng, có cả cây xanh bao phủ. Lần trước đến đây, tôi chỉ bận tâm tìm nhà cho mèo mà không thấy được hết vẻ đẹp. Hạ Yên dừng lại trầm trồ:

- Trường mình đẹp thật! Mà lại còn siêu rộng nữa! Khổ sở học thi vào đây đúng là không uổng công.

Đường càng ngày càng hẹp, cây cũng càng ngày càng thưa hơn. Đến chỗ chiếc hộp và túi ni lông vứt lăn lóc, tôi nhận ra bờ tường và lối đi của tên con trai hôm nọ.

- Đi lối này.

Tôi cố hết sức trèo qua bờ tường. Sao hôm trước tên đó trèo nhanh thế không biết. Hạ Yên làm theo sau khi trố mắt nhìn một hồi. Chúng tôi đáp xuống, đi vòng lên trước: một con đường dài thẳng tắp.

- Chắc đúng đường này rồi.

Hạ Yên vừa reo vừa hồi hộp nhìn ngó. Chúng tôi vừa đi vừa nhìn quanh quất. Đến một căn nhà kho dột nát, chúng tôi dừng lại, thở hổn hển:

- Sao lại thế này?

Nhà kho tối hù, có cả chuột chạy đi chạy lại, kêu chí chóe. Tôi dẫn Hạ Yên đi lên trước nhưng bạn ý dừng lại, sự phấn khích trên gương mặt giảm dần. Cô bạn níu tay tôi: “Mình về thôi.”

- Đã đến đây rồi phải tiếp tục chứ, nếu về, hóa ra công sức nãy giờ của bọn mình uổng mất à? Tôi đáp lại.

- Nhưng mình sợ chỗ này lắm. Sao lại là nhà kho được, chắc chắn là sai đường rồi, hic.

- Không sao đâu.

Tôi an ủi Hạ Yên, nắm tay cô bạn, lặng lẽ bước vào trong. Nhà kho tối thui, trong này chứa đủ các loại gạch ngói, nồi niêu xoong chảo. Thi thoảng lại có tiếng loạt xoạt của con chuột chạy qua. Tôi dẫn cô bạn đang run lẩy bẩy đi qua nhà kho. Và rồi cũng thấy ánh sáng hắt ra ở cuối đường:

- Ra rồi!

Tôi reo lên thích thú. Chúng tôi vụt chạy ra ngoài: một khoảng không gian rộng sáng, trồng toàn cây xanh. Khoảng sân to đến nỗi chúng tôi ngỡ như bằng cả một sân vận động. Nhưng điều đáng nói là ở cuối “sân vận động” đó, một tòa nhà… to chưa từng thấy xuất hiện trước mắt hai đứa bọn tôi! Tòa nhà được trang trí cực kì công phu bằng những viên đá màu, trên tường trang trí theo tranh của các họa sĩ nổi tiếng. Cả nơi trồng cây cũng được trang trí công phu và cắt tỉa cẩn thận.

Một vài học sinh trong tòa nhà bước ra. Tôi nhìn rõ váy đồng phục ca rô xếp li, áo gi-lê vàng sọc đen mặc ngoài chiếc áo trắng được thắt cavat. Vài bạn nữ buộc tóc một bên, dễ thương như búp bê, ôm cặp sách đi ngang qua những khóm hoa xanh đỏ, trò chuyện rì rầm. Mắt Hạ Yên long lanh, cô bạn quay sang tôi trầm trồ:

- Tuyệt vời!

Tôi mể mẩn ngắm nhìn từng góc của tòa nhà đồ sộ. Một điều gì đó nhen nhóm trong lòng. Một điều mà sau này, tôi có mơ cũng không nghĩ mình sẽ thực hiện, mà còn thực hiện trên cả mong đợi.

***

Tối đó, tôi lại ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, lòng tôi xốn xang bao nhiêu ước mơ, hi vọng. Bất chợt, điện thoại rung bần bật:

- Đang làm gì?

Tin nhắn của hắn. Tôi nhắn lại:

- Đang ngắm trăng, thế còn mi?

- Đang ngắm trăng nốt. Mi có tâm sự gì à?

- Không, nhưng... mi có biết tòa nhà của học sinh nhà giàu ở ngay trong khuôn viên trường mình không?

- Có biết, nhưng cái đó thì liên quan gì?

- Hôm nay ta vừa đi khám phá tòa nhà đó rồi, đường đi lại phải đi qua một cái nhà kho dột nát cơ. Đẹp cực kì!

Hắn ta nhắn lại:

- Thấy đẹp hả, ta thì thấy bình thường, toàn một lũ nhà giàu óc bã đậu, đồng phục thì không thoải mái, thấy chỗ mi được hơn.

- Mi đùa hả? Chỗ đó mà bảo bình thường thì chỗ của ta thành cái… ổ lợn. Mà mi thám hiểm nơi đó lúc nào, sao không rủ ta đi?

- Rủ mi cũng không đi được đâu. Đồ con gà. Cứ ngồi đấy mà nghĩ ngợi đi, ta đi ngủ đây.

- Ừ, biến đi cho khuất mắt.

Tôi lầm bầm cáu kỉnh, nằm phịch người xuống giường, tôi vứt điện thoại sang một bên, ngẩn ngơ nghĩ:

- Liệu mình có thể một lần bước chân vào tòa nhà đó được không nhỉ?

Màn đêm tối đen che phủ bên ngoài. Đồng hồ chỉ 12h. Một giấc mơ tuyệt đẹp bao trùm giấc ngủ của tôi.

***

- Con dậy rồi à? - Mẹ tôi vừa nói vừa cầm đĩa trứng ốp la đặt xuống bàn. Tôi vừa ngáp vừa ngồi xuống. Với tay lấy chai tương ớt cuối bàn, tôi kể:

- Hôm qua trường con có một vụ hay lắm mẹ ạ.

- Vụ gì? Mẹ vừa ăn vừa nói, vẻ không quan tâm lắm.

- Trường con do một tập đoàn tài chính của Nhật xây dựng mẹ ạ.

- Cái đó mẹ biết, nên mẹ mới cho con theo học.

Tôi phấn khích:

- Nhưng điều đáng nói là khuôn viên trường con cực kì rộng chứ không chỉ như mọi người nghĩ đâu. Sau cái sân trường mà bọn con vẫn học còn có một tòa nhà khác dành cho con cháu các nhà tài phiệt theo học. Tòa nhà đó to lắm, riêng cái sân cũng bằng mấy sân vận động, lại còn lát đá màu và được vẽ lên toàn những bức tranh nổi tiếng. Đồng phục cũng đẹp lắm mẹ ạ.

- Thế hả? - Mẹ bắt đầu bị thu hút. - Thế sao thầy hiệu trưởng không đầu tư như thế vào chỗ con học?

- Chỗ con cũng đẹp so với các trường ngoài rồi, nhưng chưa là gì so với tòa nhà đó đâu mẹ ơi. Chỗ đó toàn dành cho con cháu các nhân vật nổi tiếng, quyền cao chức trọng nên đương nhiên phải khác chứ mẹ.

Tôi đột ngột chuyển đề tài:

- Mà hôm trước con làm quen với một cậu bạn đẹp trai cực kì.

Mẹ lườm tôi:

- Học không lo học, tối ngày bạn trai, con bây giờ cấp ba, việc thi đỗ đại học vẫn là mục tiêu lớn nhất.

- Con biết rồi. - Tôi cười hì hì – Trường này dạy tốt lắm mẹ ơi, các bạn lớp con cũng toàn dân học siêu. Mẹ đừng lo mà. Con chỉ muốn kể với mẹ vì tên bạn đó kì lạ lắm. Con trai mà lại nuôi mèo. Mà hôm qua lúc con kể về chuyện tòa nhà, tên đó lại bảo: chỗ đấy chẳng có gì tốt, toàn bọn học sinh nhà giàu óc bã đậu.

- Thế con gặp cậu bạn ấy ở đâu? - Mẹ hỏi.

- Ở nhà kho sau trường ạ, trường con có hai cái nhà kho, con vừa khám phá ra một cái nữa.

- Cậu bạn con chắc giàu lắm nên mới nói thế, có khi bạn con cũng là con cháu của một tập đoàn nào đó luôn cũng nên.

Mẹ vừa cười vừa xếp bát đĩa đi rửa. Tôi uống cốc nước cam vừa thần người nghĩ ngợi: ừ nhỉ, có khi đúng là như thế thật.

Hôm sau, vừa hết giờ, tôi chạy ngay đến nhà kho dẫn sang tòa nhà bên kia. Mải chạy cho nhanh (vì đi một mình qua nhà kho tối cũng khá sợ), bỗng tôi va phải một người:

- Ui da!

Tôi định hét lên thì nghe thấy giọng nói… quen quen:

- Ủa, là mi hả?

Giọng của hắn. Tôi phủi quần đứng dậy, mắt mở to:

- Mi đi đâu mà lại ở đây vậy? Đi thám hiểm hả?

- Ta đem thức ăn cho mèo, còn mi?

- Ta... - Tôi định nói: “cũng đi thám hiểm”, nhưng chợt nhớ đến lũ mèo, tôi sửa lại: Ta cũng đi thăm lũ mèo, thế ra chúng ta đi cùng một hướng hả?

- Đem thức ăn cho mèo thì phải đi từ đằng kia chứ, sao lại đằng này? Lại đi lung tung hả? Nhìn mi là ta biết mà.

- Ai đi lung tung! - Tôi lên mặt. - Mà mi là học sinh trường mình thì phải đi từ đằng này, sao lại đi từ kia sang?

- Ừ thì… - Hắn gãi đầu gãi tai. - Nhà ta ở đằng kia nên ta đi đằng kia.

- Vớ vẩn, ở đó làm gì có nhà nào, mà nhà mi ở cùng hướng đi với nhà của mèo, hôm trước mi dẫn ta đến rồi cơ mà. Khai thật đi, nhà đó là nhà ai? Mi là ai, từ đâu đến?

- Sao ta phải khai? Thế có đi thăm mèo không, để chúng chết đói bây giờ?

Hắn lừ mắt, tôi nhìn hắn tức giận, tên đáng ghét. Suốt dọc đường, tôi nhìn hắn chằm chằm. Nhìn bộ dạng bên ngoài thì hắn thuộc dạng giàu có, áo quần toàn hàng hiệu, nhưng theo suy đoán của tôi thì tên này… không có tiền. Có tiền gì mà lại ra chỗ bẩn thỉu đó đưa thức ăn cho mèo. Công tử bột đâu có thế? Thấy tôi nhìn hắn, hắn quát:

- Nhìn cái gì?

- Đâu có gì. - Tôi làm ra vẻ không biết. - Xem áo mi có dính còn gì không thôi, trong này nhiều sâu róm lắm.

- Hừ, chỉ cái mặt mi là nhiều sâu róm thôi, ta đi qua đây suốt đâu thấy gì.

- Mà ta vẫn không hiểu, nếu nhà lần trước là của mi thì sao mi lại đi vào từ hướng đó, rốt cuộc mi ở đâu?

- Hỏi lắm, không cần biết.

Hắn ta nói rồi đi lên trước, để mặc tôi với hàng đống câu hỏi: có tiền, không có tiền, công tử, học sinh bình thường…

Hai ngày không gặp, lũ mèo xơ xác hẳn đi. Tôi ôm con mèo “của tôi” (cứ tạm gọi như vậy), ngậm ngùi:

- Tại tao cả, tao đã không quan tâm đến mày.

- Con gái mít ướt, hơi tí đã chuẩn bị khóc rồi kìa. - Hắn vừa đổ thức ăn cho mèo vừa càu nhàu. - Nước mắt có làm cho mèo no được không? Thà nín đi cho thiên hạ nhờ.

- Mi thì biết gì? - Tôi gạt nước mắt, gân cổ cãi.

- Ít ra ta còn biết đem thức ăn cho mèo, còn mi chỉ ngồi ăn hại!

- Ăn hại? - Tôi tức giận. - Thử nói lại xem ai là người ăn hại? Ta có công mang nó đến đây, mi tưởng có mỗi đống thức ăn này mà cho rằng mình có công chắc?

Hắn xua tay:

- Thôi thôi, ta thua, mà sao mi lại đi đường kia, mi định đến trường ta phải không?

- Trường mi? – Đang tức tối cãi nhau, tôi sững lại, há hốc miệng. - Trường mi là tòa nhà đó phải không? Mi học ở trường đó thật à?

Mặt hắn đỏ ửng lên:

- Ừ thì… Trường đó… Thì sao?

- Không sao cả! - Tôi phấn khích. – Thế mi là con ai, bố mi làm trong tập đoàn nào thế? Nhà hôm trước mi dẫn ta đến là nhà ai?

- Ta là con… bố mẹ ta! - Hắn có vẻ không muốn trả lời. - Mà mi hỏi lắm thế, ta trả lời sao hết. Chuyển chủ đề đi, từ giờ nếu muốn gặp ta thì nhắn tin bảo ta ra, đừng một mình đi như thế, nguy hiểm lắm.

- Thèm vào, ta vào đó chỉ để thám hiểm thôi. Mà nè, từ giờ mỗi người cho mèo ăn một ngày nhé, ai cũng có trách nhiệm.

- Okie! - Hắn ta cười tươi. - Tưởng gì chứ cái đó dễ mà. Hôm nay là ta, mai là mi nhé. Thôi ta đi trước.

Hắn ta nháy mắt, nở nụ cười tươi rói rồi chạy đi mất, bỏ tôi lại đằng sau vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Tối hôm đó về nhà, tôi buôn chuyện ngay với mẹ:

- Mẹ à, hóa ra cậu bạn lần trước con nói học ở “khu nhà giàu” thật đấy.

- Thế tên đó là con trai giám đốc công ty nào vậy? - Mẹ cười đùa.

- Con không biết, hắn ta không nói, chỉ bảo con nếu muốn gặp thì nhắn tin bảo, đừng vào trường hắn nữa.

Mẹ tôi tập trung vào nấu ăn, nhắc tôi về chuyện học hành, tôi lén chuồn lên phòng. Ngồi một mình trong phòng, trí nhớ của tôi lại ngập đầy những hình ảnh của tòa nhà lộng lẩy. Ước mơ-không-thể-thực-hiện càng dâng cao lên trong tôi.

***

- Hải Thanh! – Hạ Yên gọi tôi, giọng có vẻ phấn khích lắm.

- Chuyện gì vậy?

- Cuối giờ bọn mình lại đến xem tòa nhà kia được không? Hôm qua mình đã kể cho bố mẹ, bố mẹ mình rất thích thú, còn bảo mình đem theo cả máy ảnh để chụp nữa.

- Bạn đi đi, mình không đi đâu. - Tôi ỉu xìu đáp lại.

- Sao không? Không phải bạn cũng rất thích đến đó à? - Hạ Yên tròn mắt nhìn tôi.

- Có thích, nhưng mẹ mình không cho đi, với lại ở đó có bảo vệ, học sinh trường khác không được đến đâu.

- Sợ gì, chỗ đó cũng vẫn thuộc khuôn viên trường mình mà, nếu bị bắt cứ bảo mình đi nhầm đường, sẽ không sao đâu.

- Thôi bạn đi đi, cuối giờ mình bận việc rồi. – Tôi sực nhớ ra hôm nay là ngày tôi cho mèo ăn. Hạ Yên cười, cô bạn nói để hôm khác rủ tôi đi cùng vậy.

Khi tôi đến, lũ mèo đang ngủ khì, nghe tiếng động thì tỉnh dậy, vươn vai ngáp dài mấy cái rồi thu mình… ngủ tiếp. Tôi âu yếm nhìn, chúng đáng yêu quá. Tôi nhẹ nhàng dến chỗ đựng thức ăn đổ sữa tươi vào, rồi cũng nhẹ nhàng như thế, lùi dần ra phía cửa, thì…

“Hù!” - một con rắn đang ngoe nguẩy trên vai tôi. Tôi hét lên: “Á, rắn, rắn!” Hắn ta cầm con rắn, ôm bụng cười sặc sụa: “Rắn giả mà mi sợ xanh mặt kìa!” Tôi nhăn mặt, cướp con rắn từ tay hắn, lầm bầm: “Đồ đáng ghét!” Hắn cười khì, có vẻ thích chí lắm vì dọa được tôi.

Bỗng điện thoại tôi reo lên. Là Hạ Yên, cô bạn nói rất nhanh trong điện thoại:

- Hải Thanh, đến đây cứu mình đi. Bọn mình… bị bắt rồi.

- Hả? Vậy giờ bạn đang ở đâu?

- Mình và một cô bạn nữa đang bị nhốt trong phòng bảo vệ khu nhà đó đây. Bạn đến đây đi, nếu không có ai xin, bọn mình sẽ không được thả về mất. Mình sợ lắm.

- Ừ, mình đến ngay đây.

Tôi dừng cuộc gọi, kéo tay hắn, khoác ba lô lên vai.

- Này, đi đâu thế?

- Đến trường mi.

- Đến đấy làm gì, không phải mi đã gặp ta rồi sao?

- Không liên quan đến mi. Bạn ta đang ở đó, đang bị bắt vì sang trộm bên đó.

- Thế thì sao? Liên quan gì đến ta?

- Mi thấy chết phải cứu chứ, mi là học sinh trường đó chắc xin được.

- Ta không đi đâu. - Hắn tiếp tục. - Ta… không thể đi được

- Đồ nhát gan, mi sợ cũng bị phạt chứ gì. Thế thì để ta đi một mình.

Giọng hắn vội vã phía sau:

- Mi đến cũng không xin được đâu. Học sinh đến đó mà bị bắt sẽ bị phạt nặng lắm, ông bảo vệ ở đó…

Tôi vác ba lô đi thẳng, không để ý đến những lời nài nỉ phía sau của hắn: “Đừng đi mà, Hải Thanh!”

(Còn tiếp)
Về Đầu Trang Go down
quynhtrang2608
SMOD
SMOD
quynhtrang2608


Tổng số bài gửi : 50
Points : 196
Reputation : 3
Join date : 25/06/2011
Age : 32
Đến từ : TP Vinh

Giấc mơ có thật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Giấc mơ có thật   Giấc mơ có thật I_icon_minitimeMon Sep 19, 2011 9:12 pm

tại vì nó hơi dài nên.... What a Face Crying or Very sad Crying or Very sad không mún gửi na
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Giấc mơ có thật Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Giấc mơ có thật   Giấc mơ có thật I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Giấc mơ có thật
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DIỄN ĐÀN LỚP ĐHKT TIN_K4 :: NẮNG SÂN TRƯỜNG :: buôn chuyện,tán ngẩu,chát chít-
Chuyển đến